Con xin lỗi!
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Con xin lỗi!
.Tôi là một cô bé con ngoan trò giỏi của lớp. Thế nhưng, tôi nào ngờ được có ngày mình mắc lỗi với ba mẹ.
Hôm ấy tan học, Thư rủ tôi đi nhà sách. Một cô bé hiếu động như tôi thì khó mà từ chối. Tôi xin phép mẹ sang nhà bạn Thư mượn tập chép bài. Hai đứa ham chơi quên cả giờ giấc. Nhìn chiếc đồng hồ điểm ba giờ chiều, tôi hốt hoảng chào Thư rồi cầm vội chiếc cặp chạy nhanh về nhà. Bên ngoài, mưa rơi tầm tã. Xe cộ tấp nập. Tôi cảm thấy trong lòng thấp thỏm, lo âu, chân cứ chạy thoăn thoắt trên mọi nẻo đường. Người tôi ướt sũng, nhìn dáng mẹ đứng trước cửa lo lắng, trông ngóng tôi về: “Mình sẽ giải thích với ba mẹ sao đây?”. Tôi im lặng bước tới, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi mẹ, con…con đã nói dối”. Không nói gì, mẹ ôm tôi và khóc. Như muốn trút hết cơn giận, mẹ siết chặt hơn nữa. Cái cảm giác rất đặc biệt. Nó khiến tôi xao động. Ba tôi đã đứng đó tự bao giờ. Trán ba nhễ nhãi mồ hôi, gương mặt lộ rõ nhợt nhạt. Tôi biết ba vừa trải qua một cuộc tìm kiếm mệt mỏi không kết quả. Ôi! Ánh mắt ba như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi cố nuốt nước mắt, nhẹ nhàng luồn đôi tay nhỏ bé của mình ra khỏi hơi ấm của mẹ. Tôi bước lại gần ba, khoanh tay và nói: “Con biết mình đã sai, xin ba mẹ cứ phạt. Con hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” Mắt ba dịu lại, bàn tay ấm áp của ba áp vào mặt tôi: “Hứa là phải giữ lời. Con vào nhà tắm rửa rồi ra ăn cơm. Mẹ con có chuẩn bị món canh chua mà con thích đấy!”. Tôi khẽ dạ và quay sang cám ơn mẹ mà không hề hay biết hai hàng nước mắt đang lăn tròn trên má. Mẹ cầm trên tay chiếc khăn lau vội nước mắt cho tôi. Chiều hôm ấy, gia đình tôi có một bữa cơm thật ấm cúng.
Sau lần đó, tôi đã rút ra được một bài học nhớ đời cho chính bản thân. Hạnh phúc gia đình quả là một món quà thiêng liêng quý báu. Tôi sẽ chẳng bao giờ dám lầm lỗi thêm một lần nào nữa.
Hôm ấy tan học, Thư rủ tôi đi nhà sách. Một cô bé hiếu động như tôi thì khó mà từ chối. Tôi xin phép mẹ sang nhà bạn Thư mượn tập chép bài. Hai đứa ham chơi quên cả giờ giấc. Nhìn chiếc đồng hồ điểm ba giờ chiều, tôi hốt hoảng chào Thư rồi cầm vội chiếc cặp chạy nhanh về nhà. Bên ngoài, mưa rơi tầm tã. Xe cộ tấp nập. Tôi cảm thấy trong lòng thấp thỏm, lo âu, chân cứ chạy thoăn thoắt trên mọi nẻo đường. Người tôi ướt sũng, nhìn dáng mẹ đứng trước cửa lo lắng, trông ngóng tôi về: “Mình sẽ giải thích với ba mẹ sao đây?”. Tôi im lặng bước tới, giọng nói run rẩy: “Xin lỗi mẹ, con…con đã nói dối”. Không nói gì, mẹ ôm tôi và khóc. Như muốn trút hết cơn giận, mẹ siết chặt hơn nữa. Cái cảm giác rất đặc biệt. Nó khiến tôi xao động. Ba tôi đã đứng đó tự bao giờ. Trán ba nhễ nhãi mồ hôi, gương mặt lộ rõ nhợt nhạt. Tôi biết ba vừa trải qua một cuộc tìm kiếm mệt mỏi không kết quả. Ôi! Ánh mắt ba như một nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi cố nuốt nước mắt, nhẹ nhàng luồn đôi tay nhỏ bé của mình ra khỏi hơi ấm của mẹ. Tôi bước lại gần ba, khoanh tay và nói: “Con biết mình đã sai, xin ba mẹ cứ phạt. Con hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” Mắt ba dịu lại, bàn tay ấm áp của ba áp vào mặt tôi: “Hứa là phải giữ lời. Con vào nhà tắm rửa rồi ra ăn cơm. Mẹ con có chuẩn bị món canh chua mà con thích đấy!”. Tôi khẽ dạ và quay sang cám ơn mẹ mà không hề hay biết hai hàng nước mắt đang lăn tròn trên má. Mẹ cầm trên tay chiếc khăn lau vội nước mắt cho tôi. Chiều hôm ấy, gia đình tôi có một bữa cơm thật ấm cúng.
Sau lần đó, tôi đã rút ra được một bài học nhớ đời cho chính bản thân. Hạnh phúc gia đình quả là một món quà thiêng liêng quý báu. Tôi sẽ chẳng bao giờ dám lầm lỗi thêm một lần nào nữa.
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết